Chương 9: Đêm Bali. Như lời Ân Vương Hoàng đã nói trước, tuần trăng mật lần này đi trong vòng một tuần. Khả Di cứ nghĩ nhờ chuyến đi này thì cả hai người có thể gia tăng được thêm phần tình cảm nhưng cô không ngờ rằng đã bốn ngày trôi qua, ngày nào cũng vậy, sáng Truyện Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân - Chương 62 với tiêu đề 'Ngoại truyện 2' Hiện menu doc truyen. Danh sách . Truyện mới cập nhật; là vợ chồng của Tống tổng nổi tiếng của giới bất động sản, ngồi bên cạnh là Minh Thành, vậy là bố mẹ của thằng bé. . "Lập tức đặt vé máy bay, ngày mai chúng ta sẽ qua trở về nước."Ân Vương Hoàng sau khi xoay đầu nhìn về phía cửa, anh liền lên tiếng cắt ngang lời thông báo về hoạt động sáng nay của Minh Triết. Minh Triết đứng ngây người, họ mới qua đây được hai ngày thôi, công việc làm ăn cũng chưa bàn xong thì tại sao Tổng Giám Đốc lại vội vã quay về như thế? Chẳng lẽ Chủ tịch ở nhà có chuyện gì sao?"Nhưng mà Tổng Giám Đốc, còn công việc...", Minh Triết mở lời. Chẳng lẽ có việc gì gấp lắm sao? Dự án này rất quan trọng, Tổng Giám Đốc định bỏ ngang không tiếp tục nữa sao?"Không cần nhiều lời, cứ đặt vé.", Ân Vương Hoàng xoay người đi nhanh lên phía cầu thang, mở cửa phòng đi đến ban công đưa mắt đến một nơi nào đó, ánh mắt thể hiện sự yêu thương ít ai nhận ra."Vậy còn kế hoạch ạ?", đây là điều mà Minh Triết luôn vướng mắc."Ngày mai trước khi rời đi cậu kêu ông chủ đất trả lời qua mail cho tôi. Nếu thành công tất cả sẽ bàn qua mail hoặc call video trực tiếp."Ân Vương Hoàng nói rồi phủi phủi tay ra lệnh cho Minh Triết rời khỏi phòng. Anh dời tầm mắt đi đến một nơi khác xa xăm hơn, ánh mắt anh hiện lên những tia sáng nổi bật còn hơn cả vì sao đêm, khoé môi anh cũng nhếch lên một đường cong tuyệt mĩ. Ân Vương Hoàng đút hai tay vô túi quần, anh đứng như vậy ở ban công rất lâu rất lâu, nhất định lần này sẽ thành công, anh thầm hôm sau....Ân Vương Hoàng đi trước ra khoảng sân trước cửa nhà đứa bé hôm qua, anh nhìn chằm chằm vào căn nhà ấy, sau lưng là Minh Triết đang bận rộn với hai chiếc vali to."Hai cậu về sớm vậy?", câu hỏi của ông chủ nhà làm Ân Vương Hoàng xoay người lại."Chúng tôi có việc nên phải về gấp. Nhưng ông yên tâm tiền phòng đặt cho 5 ngày chúng tôi sẽ trả đầy đủ.", Minh Triết ôn tồn trả lời."Thật tiếc quá, hai người rơi đi rất nhanh. Nếu ở lại đây lâu thì tôi có thể đưa hai anh đi tham quan khắp nơi rồi.", Alana theo sau ba mình, ánh mắt buồn hẳn. Cô đúng là đang có cảm tình với Ân Vương Hoàng, chỉ mới được hai ngày thôi thì anh lại vội vã rời đi. Ngay cả tên anh, thông tin ít ỏi cô còn không có thì biết làm sao tìm anh đây? Cô thật sự muốn gặp lại anh-một người đàn ông trong mơ mà cô luôn hằng ao ước."Vậy phải để lần khác rồi.", Minh Triết khách sáo. Anh biết chứ, cô gái này có cảm tình với Tổng Giám Đốc. Suốt ngày thấy cô cứ nhìn sếp của mình, người ngốc cũng nhận ra huống chi là anh. Nhưng cô bé à, thật tiếc cho cô, sếp tôi đã có người trong lòng, cô không có cơ hội bước vào thế giới của ngài ấy đâu. Minh Triết bỗng đưa ánh mắt tội nghiệp cùng thương hại nhìn Alana."Chú đẹp trai ơi, chú đi đâu thế?"Ân Vương Hoàng đang đứng bỗng nhiên ống quần bên trái như bị ai đó giật giật. Ân Vương Hoàng đưa mắt đến nơi đó, anh thấy một bàn tay nhỏ đầy thịt đang kéo kéo quần của mình. Đó là Bảo Bối, đứa bé nhà đối diện ngày hôm qua anh mới gặp. Hôm nay nó mặc một chiếc quần jean cùng chiếc áo thun hình siêu nhân rất đáng yêu, đôi má phúng phính chuyển động theo từng hành động của nó. Ân Vương Hoàng nhìn Bảo Bối với ánh mắt đầy yêu thương khó ai nhận ra được, anh cúi người xuống, đưa bàn tay to xoa đầu Bảo Bối, anh dịu dàng."Chuyện gì thế nhóc?""Chú đi đâu thế ạ?", Bảo Bối ngước mắt nhìn Ân Vương Hoàng, có lẽ thằng bé rất thích anh. Lúc nãy nó đang chơi đùa bên cửa sổ thấy Ân Vương Hoàng đang đứng ngoài sân cùng hai chiếc vali to. Nó liền dừng cuộc vui mở cửa chạy ra mặc kệ lời dặn của Khả Di phải ở trong nhà cho đến khi Alana sang đón."Chú phải về.", Ân Vương Hoàng trả lời."Vậy cháu sẽ không thể gặp lại chú sao?", Bảo Bối mặt buồn hẳn, mặt cúi xuống, miệng chu ra như thể không thích vậy."Bé con, chúng ta sẽ gặp lại, nhất định là như thế."Ân Vương Hoàng nói câu nói đầy ẩn ý rồi nựng nhẹ đôi má đầy thịt của Bảo Bối rồi khẽ mỉm cười. Hành động của anh đều thu hút sự chú ý của mọi người. Đầu tiên là Minh Triết, anh không tin vào mắt mình. Phải, lần đầu tiên anh thấy Tổng Giám Đốc dịu dàng cùng cưng chiều con nít như vậy, không phải trước giờ sếp không thích con nít hay sao? Có lần có một nhân viên nữ đem con theo đến công ty, đứa bé ấy không ngoan khóc ầm lên làm sếp bực bội, ra lệnh kỉ luật cô nhân viên ấy. Ấy thế mà hôm nay ông trời lại cho anh thấy được cảnh tượng kì lạ đến bất ngờ như vậy. Còn về Alana, cô nàng khi thấy hành động đầy dịu dàng của anh thì con tim ngày càng rung động. Trên đời lại có một người đàn ông tuyệt vời như vậy hay sao? Vừa đẹp trai, vừa tài giỏi, qua hành động còn thấy được sự ấm áp nữa chứ."Đi thôi."Ân Vương Hoàng xoa đầu Bảo Bối lần cuối rồi rời đi, trái với vẻ ấm áp lúc nãy thì lần này chỉ là câu nói lạnh lùng, gương mặt lạnh lẽo cất bước đi, không hề quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần...Một tuần sau....Reng...reng...."Alo?"Khả Di đang ngồi đọc tạp chí trên ghế sofa bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại bàn kế bên reo lên, cô đặt tạp chí xuống ghế, với người bắt lấy điện thoại, giọng nhẹ nhàng."Là mẹ đây, Khả Di.", bà Thuý đầu dây bên kia vội trả lời."Mẹ? Mẹ gọi con giờ này có việc gì không?", Khả Di đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường đối diện, giờ này mới sáng sớm, hôm nay là ngày nghỉ nên cô ở nhà và bây giờ ở bên đó là đã buổi đêm, mẹ không ngủ nghỉ hay sao?"Mẹ có chuyện cần nói.", bà Thuý trở giọng thành nghiêm túc, có lẽ chuyện đó quan trọng lắm."Bên ấy có chuyện gì sao?", Khả Di cũng bắt đầu lo lắng. Ba năm qua cô không về bên ấy dù chỉ một lần vì cô sợ, cô sợ những kỉ ức ấy lại bám lấy cô làm cô không thể quên được. Tất cả các tin tức đều do mẹ và chị cô gọi điện sang báo, cô vốn chẳng hay biết gì."Phải, là chuyện rất quan trọng. Bây giờ mẹ rất cần con, Di à.", bà Thuỷ mệt mỏi, bất lực lên tiếng. Bà biết chứ, cô con gái này lựa chọn rời đi là muốn lãng quên, lần này bà gọi sang dù không muốn nhưng đã đi đến đường cùng rồi, bà không còn cách nào khác cả."Mẹ nói đi, con nghe nè. Chuyện khó khăn lắm sao ạ?""Di, nội trong tuần này, con thu xếp quay trở về được không?", bà Thuý lấy hết can đảm nói ra điều mà bà đang muốn nói. Bà biết chuyện này khó khăn lắm nhưng mà bà hết cách rồi, lần này chỉ Khả Di mới giúp được bà thôi."Tại sao vậy mẹ? Không phải con đã từng nói với mẹ là con sẽ không quay trở về nữa mà.", Khả Di nghe như sét đánh ngang tai, chuyện gì đang xảy ra vậy?"Di, tập đoàn nhà mình dạo gần đây đi xuống lắm. May thay mới có một dự án lớn mà Nhất Phát giành được, dự án đó thuộc về lĩnh vực nước hoa. Con biết đấy, mẹ thì không biết gì về làm ăn, ba con lại đang nghỉ hưu không thể quá sức, chị con lại không có khả năng gánh vác. Bao năm qua tập đoàn vẫn tồn tại nhờ ban quản trị nhưng dự án này lớn cần người tiếp quản và điều hành, họ thì không dám liều. Mẹ suy đi tính lại thì chỉ mỗi mình con có thể giúp thôi. Nếu dự án này không ổn tập đoàn nhà mình phải phá sản mất thôi.", bà Thuý giọng nghẹn lại bên phía đầu dây bên kia, bà thật sự bị ép vào đường cùng rồi, chứ nếu không bà cũng không muốn tổn thương Khả Di một lần nữa."Vậy còn PYK? Tập đoàn nhà mình và PYK liên kết mà?", cuộc hôn nhân này vốn dĩ là để củng cố thế lực của hai bên tập đoàn?l, liên kết cùng phát triển, nếu Nhất Phát có chuyện gì thì PYK sẽ đứng ra giúp chứ?"Bên ấy đang thực hiện dự án lớn, toàn bộ nhân lực và vốn đều dồn vào ấy cho nên là... Khả Di à, con có thể suy nghĩ lại không?", bà Thuý năn nỉ cô con gái."Mẹ à...con....", Khả Di ấp úng, nơi ấy là nơi cô không muốn trở về chút nào, cô không muốn lại quay về khoảng thời gian tối tăm ấy, thật sự cô không muốn."Khả Di, mẹ xin con, con giúp gia đình mình đi mà. Chỉ có con mới có khả năng thôi, nếu con không về thì tập đoàn sẽ suy vong mất. Di à...", bà Thuý đã khóc, tiếng khóc của bà ngày một lớn, tiếng khóc ấy như một sự cưỡng ép vô hình đè nặng lên Khả Di mà bà không hề hay biết."Con phải về trong bao lâu?", Khả Di đau xót khi nghe thấy giọng bà Thuý, bức tường vững chãi nhất cũng bị tiếng khóc ấy phá vỡ. Cô mệt mỏi mở lời, dù sao cũng là người nhà, cô không thể ích kỉ vì sự đau khổ riêng của bản thân mà ảnh hưởng cả gia đình được."Đến khi dự án ấy hoàn thành.", bà Thuý mừng rõ, nghe câu nói của Khả Di như bắt được vàng."Được, con sẽ thu xếp."Khả Di nhận lời rồi cúp máy, cô thở dài nhìn Bảo Bối đang ngồi bên cạnh. Điều gì không muốn đến nó sẽ đến, có lẽ thằng bé sẽ theo cô trở về. Mặc dù ở đây có Phúc Nguyên, có Alana rất yêu thương Bảo Bối, chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho thằng bé nhưng cô vẫn không yên tâm, cô vẫn muốn đưa thằng bé theo cùng. Cũng đến lúc Bảo Bối quay trở về với nơi vốn thuộc về nó, đến lúc gặp mặt ông bà ngoại rồi. Chỉ là thằng bé không nên gặp lại ba ruột của nó thôi. Khả Di xoa xoa đầu Bảo Bối, ánh mắt cô chất chứa đầy tâm sự khó nói thành ngày sau...Tại cảng hàng không quốc tế...Khả Di một tay nắm lấy tay Bảo Bối, một tay kéo theo chiếc vali phía sau đi về phía cửa ra vào. Cả hai mẹ con dừng lại trước cửa sân bay, Khả Di đưa tay hạ mắt kính mát xuống, ánh mắt đẹp nhìn hướng ra phía cảnh xa xa kia. Đây đúng là quê hương của cô, là thành phố cô luôn hằng yêu mến. Đã ba năm rồi cô không đặt chân về đây dù chỉ một lần. Giờ đây sau ngần ấy năm, cô buộc lòng phải quay về, cho dù trong lòng vẫn còn nhói khi nhớ đến người ấy."Mami, đây là đâu vậy?"Bảo Bối thích thú ngắm nhìn xung quanh, lần đầu tiên nó được đến nơi lạ lẫm như thế. Nó đưa tay giật giật tay của Khả Di, vừa cười vừa hỏi."Đây là nhà của con, chúng ta về đến nhà rồi Bảo Bối à."Khả Di mỉm cười nhìn con trai. Đúng, Bảo Bối có quyền biết nhà thật sự của nó ở đâu, người thân nó là ai, nó không thể mãi quẩn quanh ở ngôi làng ấy mãi được. Cho dù ai cũng được chỉ xin đừng là người ấy, thằng bé không nên gặp lại đâu, cô không thể để thằng bé phá hoại hạnh phúc của chị cô được. Khả Di thầm nhủ với lòng, ánh mắt đầy yêu thương nhìn Bảo Bối. Mẹ xin lỗi con nhưng con hãy tha lỗi cho sự ích kỉ của mẹ lần này. Gặp lại ba chỉ là thêm phần khó xử thôi nhưng đổi lại, mẹ sẽ hết sức bù đắp cho con, được không Bảo Bối của mẹ??? Tác giả Thể loại Truyện Ngược, Ngôn TìnhNguồn thái FullSố chương 62Ngày đăng 2 năm trướcCập nhật 2 năm trước Vì lời nhờ giúp đỡ từ người chị gái, cô đã gạt đi ước mơ cùng tình yêu đẹp của mình mà trở thành vợ của Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, lúc nào cũng có những bữa tiệc trong giới nên mỗi khi đối mặt với cô, chỉ có sự lạnh đã hi sinh mọi thứ của mình để trở thành vợ của một người quyền lực nhưng với sự lạnh nhạt của anh, cô phải làm sao? Liệu sự quan tâm và thuần khiết của cô có thể làm anh rung động?******Trong một buổi chiều mùa hạ, dưới ánh nắng chói chang vào đầu giờ chiều, hai cái bóng một lớn một nhỏ với hay bàn tay nắm lấy nhau chiếu xuống nền đất xi măng trong một khu vườn nơi căn biệt thự to lớn..."Mẹ...", giọng một cậu bé vang lên trong khoảng không gian im Di đứng như chôn chân, ánh mắt hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mặt, chính âm thanh non trử kia vang lên đã kéo cô về với thực tại, cô đưa bàn tay nhỏ trắng ngần ra"Bối, qua đây với mẹ."Cậu nhóc vui vẻ định chạy qua đến bên mẹ thì lại bị người đàn ông bên cạnh giữ lại."Thằng bé đúng là con của chúng ta.", anh ta nhếch miệng."Anh nhầm rồi, nó là con của riêng tôi.", Khả Di thẳng thần nhưng cũng lộ ra chút sự run nhẹ trong lời nói."Nhìn dáng vẻ tuấn tú của nó là biết do di truyền từ người cha rồi, tôi thì rất tin vào khả năng "sản xuất" của mình, nhưng nếu em lo lắng, tôi sẽ đưa nó đi xét nghiệm."Ân Vương Hoàng vừa cười vừa nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của cậu nhóc bên cạnh, ánh mắt nhìn Khả Di tràn đầy yêu thương và nuông chiều... 2 tháng sau...Tại bến tàu bãi biển Kuta, Indonesia...Bãi biển Kuta nổi tiếng với những bãi cát phẳng mịn, nhiều nhà hàng, khách sạn, quán bar và trung tâm thương mại. Đây là nơi nghỉ mát lí tưởng với các hoạt động thể thao dưới nước như lặn ngắm sinh vật biển, lướt ván đua thuyền, bơi lội, chơi bóng nước... Kuta mang một vẻ đẹp tựa thiên đường mà mỗi ai đến đây đều phải nao lòng, cuốn hút với hàng dừa cao cao nghiêng mình dưới gió, hàng phi lao vun vút tận trời cao, đàn hải âu tung cánh chao nghiêng cùng hệ sinh vật biển phong phú với những đàn cá và rặng san hô đa sắc màu...Ân Vương Hoàng mặc một chiếc áo phông cùng quần kaki tối màu, anh đeo thêm một chiếc kính mát màu đen càng tôn lên vẻ điển trai cuốn hút của mình. Theo sau anh chính là Bình, người trợ lý của anh tại chi nhánh ở Indonesia. Lần trước hẹn Khả Di tại Bali, cũng chính Bình là người thay anh sắp xếp mọi thứ, lần này cũng vậy. Anh cho người đi tìm kiếm Khả Di ở khắp nơi, hai tháng qua anh cũng đã bay đi nhiều nước Pháp, Maldives, Nhật...đều là những nơi cô từng nói với anh rằng cô rất thích, muốn được đặt chân đến. Nhưng anh đã đi khắp nơi, lục tung từng ngóc ngách nhưng chẳng thấy cô đâu cả. Hai ngày trước, người anh cử đi tìm kiếm thông tin đã báo cáo có người nói rằng đã gặp Khả Di tại Indonesia nhưng không biết rõ địa điểm vì nghe nói, cô thường xuyên di chuyển giữa các nơi, không xác định được chỗ ở. Vừa nghe đến đó, Ân Vương Hoàng lập tức bỏ hết công việc, giao lại cho Minh Triết rồi một mình sang Indonesia tìm cô. Anh thật tệ, Indonesia chính là nơi lưu giữ nhiều kỉ niệm giữa hai người nhưng ai lại không đến đây để thử vận may một lần vì anh nghĩ, cô chắc chắn sẽ không đến đây nếu thật sự muốn quên đi Vương Hoàng đi đến bến tàu, lượng người ở đây rất đông, không phải mùa du lịch tại sao lại nhiều khách tham quan đến thế. Đứng nép người vào một bên đường đi, Ân Vương Hoàng chuẩn bị lên tàu đi vài đảo xung quanh đây xem có chút tin tức nào của Khả Di hay không. Trong lúc anh đưa mắt nhìn xung quanh thì phía xa xa kia có một chiếc cano vừa cập bến, hành khách trên đó dần đi xuống chỉ có duy nhất hai người ở lại gồm một cô gái trẻ và một người đàn ông lớn tuổi. Họ đang sắp xếp lại áo phao cho ngay ngắn, dọn dẹp sạch sẽ cano cho chuyến đi lần sau. Xong xuôi hết, cô gái cầm đôi chân vịt cùng bình dưỡng khí cùng người đàn ông lên bờ. Đi được một đoạn, cô gái dừng lại nói với người đàn ông."Chú vào trong trước đi ạ, cháu sang chỗ anh Radish đổi bình dưỡng khí, bình của cháu hết oxi rồi ạ. Bây giờ cháu đi cho kịp không mai lại không đủ đồ nghề.", cô gái vừa cười vừa nói, đôi chân mày thanh tú nheo lại vì ánh nắng chói chang hắt vào mặt đàn ông trung niên gật đầu, đỡ lấy chân vịt từ tay cô gái rồi đứng đó nhìn cô đi hẳn rồi mới rời đi. Ở đằng sau, một ánh mắt thâm trầm đã chứng kiến tất cả. Ngay từ lúc bóng lưng cô gái ấy xuất hiện, Ân Vương Hoàng đã ngờ ngợ là cô. Chỉ đến lúc giọng nói quen thuộc ấy cất lên anh mới thật sự khẳng định cô gái đó chính là Khả Di- người anh đang tìm kiếm. Dù nhận ra cô, dù đã thấy cô nhưng anh vẫn không chạy đến, anh chọn đứng yên ở đấy để quan sát cô. Khả Di, đã hai tháng rồi anh mới được gặp lại em, trông em ốm đi rất nhiều, có phải không tự chăm sóc tốt cho bản thân không? Trái tim anh xao động, ngay lúc này anh chỉ muốn chạy đến ôm lấy cô để khoả lấp đi những đau đớn trong lòng suốt thời gian mà cô bỏ đi. Nhưng anh không làm vậy, cô chọn rời bỏ anh là muốn không gặp lại anh nữa, anh không thể vội vàng như vậy. Khả Di, anh sẽ không để mất em, nhất định anh sẽ có cách đưa em về trở lại bên cạnh anh, một cách đường đường chính chính."Cậu thấy người đàn ông cầm chân vịt mặc chiếc áo sơmi hình trái cây đó chứ? Gọi ông ta đến đây, tôi có chuyện cần nói.", Ân Vương Hoàng quay lại nét mặt lạnh lùng, nghiêng mặt ra lệnh cho lý Bình gật đầu rồi chạy đến chỗ người đàn ông trung niên kia. Chừng 5 phút sau, hai người họ cùng nhau đi đến chỗ Ân Vương Hoàng. Ông ta nhìn anh từ trên xuống dưới, ánh mắt khó hiểu nhìn anh rồi hỏi."Có chuyện gì sao?"Vì người đàn ông đấy nói tiếng địa phương nên Ân Vương Hoàng không hiểu gì cả, đưa mắt nhìn Bình đang đứng bên cạnh. Hiểu ý, Bình dịch lại cho anh nghe."Ông ấy hỏi anh có chuyện gì mà muốn gặp ông ấy.""Hỏi ông ta có phải ông ta là người dẫn khách du lịch đi lặn biển hay không?"Bình gật đầu dịch lại y hệt cho người đàn ông trung niên đó nghe. Ông ta nghe xong liền gật đầu liên tục, đồng thời miệng cười rõ tươi. Ông ấy nói một câu dài bằng tiếng địa phương sau đó được Bình dịch lại một cách cẩn thận."Ông ấy nói ông ấy tên Salam, là chủ của chiếc cano kia. Ông ấy là người chuyên dẫn khách du lịch đi lặn biển, thưa sếp.", đồng thời Bình đưa tay chỉ về chiếc cano mà lúc nãy ông ấy cùng cô gái vừa bước xuống."Nói với ông ấy, tôi muốn đi lặn biển, giá cả không thành vấn đề nhưng điều kiện là chỉ có một mình tôi, còn người hướng dẫn sẽ là cô gái lúc nãy đi cùng với ông.", Ân Vương Hoàng đút tay vào túi quần, giọng nhàn nhạt ra yêu Salam nghe xong liền trố mắt ngạc nhiên, ông không hiểu tại sao Ân Vương Hoàng lại chịu chi đến như thế. Nhưng rồi lời đề nghị ấy bị ông từ chối thẳng."Thật xin lỗi, cô gái đi cùng tôi ngày mai đã có hẹn dẫn một đoàn đi tham quan trước rồi ạ. Nhưng tôi có thể sắp xếp một người khác cho cậu.""Tôi chỉ muốn cô ấy, giá cả không thành vấn đề.", Ân Vương Hoàng nhất quyết phải không đồng ý, nhất định phải là cô gái kia đưa anh đi tham quan. Sau đó, Ân Vương Hoàng hất mặt về phía ông Salam, anh nói."Dịch lại cho ông ta đi."Bình gật đầu. Anh đi đến bên cạnh ông Salam, ghé sát vào tai của ông ấy nói gì đó. Sau đó ông ấy liền thay đổi sắc mặt, trở nên vui vẻ hẳn, liên tục cười rồi giơ ngón tay cái lên ra dấu hiệu là "OK" rồi rời đi."Cậu nói gì với ông ta vậy?", Ân Vương Hoàng thấy hơi nghi ngờ, câu anh nói rất ngắn gọn tại sao Bình lại dịch lâu đến vậy chứ?"À tôi nói rằng giá cả bao nhiêu sếp cũng trả. Hơn nữa nói anh là một Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, nếu ông ấy làm tốt sếp sẽ giúp đỡ hãng tour ông ta phất lên như diều gặp gió ạ.", Bình cười thầm trong bụng, đó chỉ là lý do để gạt Ân Vương Hoàng mà thôi. Thật sự thì anh đã nói với ông Salam là cô gái lúc nãy chính là vợ của Ân Vương Hoàng, họ giận nhau và cô ấy bỏ đến đây. Bây giờ anh đang muốn tìm cơ hội để làm hoà với cô ấy, mong ông Salam giúp đỡ. Thế là ông Salam hiểu ra vấn đề, vui vẻ đồng ý giúp Ân Vương Hoàng."Đã hẹn được giờ chưa?", Ân Vương Hoàng tin lời Bình mà không hỏi thêm điều gì."Dạ 8 giờ sáng ngày mai sẽ khởi hành ạ.", Bình mỉm cười sau lưng Ân Vương Hoàng rồi cố gắng chỉnh giọng nói sao cho nghiêm túc.*********8h sáng, tại bến tàu Katu...Ân Vương Hoàng đến sớm, anh muốn mọi thứ thật chắc chắn để không xảy ra sơ suất gì cả. Anh lên cano ngồi sẵn, chân phải vắt lên chân trái, hai tay giang rộng gác lên thành ghế trông rất thoải mái. Hôm nay anh mặc một chiếc quần kaki lửng, mang dép kẹp, mặc áo phông đen, đeo thêm chiếc mắt kính bản bự ra dáng một người đi chơi biển nhưng không thể che lấp đi vẻ đẹp trai của anh. Mọi cô gái đi qua chiếc cano nều chăm chú nhìn người đàn ông bên trong, chỉ thầm ước rằng có thể đi chơi cùng anh. Đúng 8h, Ân Vương Hoàng nhìn đồng hồ rồi sau đó dời tầm mắt ra phía cổng bến tàu. Từ đằng xa, có một bóng dáng quen thuộc mà anh đã nhớ nhung, mải miết tìm kiếm suốt hai tháng qua đang mặc một bộ đồ lặn màu đen, chân đi dép lê, một tay cầm bình dưỡng khí còn một tay cầm đôi chân vịt ngày hôm qua, cô đeo một chiếc kính mát tráng gương, búi cao tóc càng làm cô trông xinh đẹp và cá tính hơn hẳn. Khả Di đi đến chiếc cano, đưa dụng cụ lặn cho người lái tàu rồi đi xuống bên trong. Ân Vương Hoàng lúc này đã xoay mặt về phía khác làm Khả Di không nhận ra anh, cô niềm nở."Xin chào ạ, hôm nay tôi sẽ đưa anh đến hòn đảo mà anh đã yêu cầu Đảo komodo. Cano sẽ khởi động trong vài phút nữa. Cảm ơn ạ."Khả Di khẽ cúi đầu lịch sự. Từ ngày bỏ đi, cô đã quyết định đến sống tại Indonesia. Ngay từ nhỏ niềm mơ ước của cô chính là lặn biển, đó là bộ môn thể thao cô yêu thích nhất. Nhưng trái với niềm yêu thích của cô, ba mẹ lại ghét bỏ nó và không cho phép cô được tham gia. Đó là một bộ môn thể thao nguy hiểm, cô lại là con gái nên ba mẹ không thể nào chấp nhận. Cô còn nhớ khi lên đại học, mỗi tuần một lần vào dịp cuối tuần, cô đã nói dối ba mẹ là đi học nhóm nhưng thật ra là lẻn đi học lặn. Indonesia được mệnh danh là "đất nước vạn đảo", có hệ động thực vật phong phú bậc nhất thế giới, nhất là sinh vật biển. Đó là lý do tại sao cô lại chọn nơi này, và cũng một phần là vì anh. Nơi này từng lưu giữ kỉ niệm của hai người, cô tuy không thể ở bên anh nhưng cô có thể ở bên kí ức của hai Vương Hoàng nghe thấy giọng nói quen thuộc, trái tim anh như thắt lại. Đã bao lâu rồi anh không được nghe giọng nói này? Đã bao lâu rồi chứ? Ân Vương Hoàng đợi khi cano đã khởi động và chạy được một đoạn đường khá xa cách đất liền, anh mới đưa tay hạ mắt kính xuống, gương mặt lạnh lùng nhưng cũng chứa đầy sự yêu thương, nhung nhớ quay sang nhìn cô. Khả Di đang hướng mặt ra ngắm biển vốn dĩ không để ý đến hành động của anh. Chỉ đến khi giọng nói trầm thấp ấy vang lên mới thu hút sự chú ý của cô."Tôi không nghĩ rằng em sẽ chọn Indonesia để trốn tránh tôi."Giọng nói quen thuộc, âm sắc cũng quen thuộc. Tim Khả Di đập nhanh một nhịp, vừa có sự run sợ vừa có một niềm hạnh phúc mà cô khó mà nhận ra được. Xoay mặt lại, bây giờ hai đôi mắt đã đối diện với nhau, vẫn gương mặt ấy, vẫn giọng nói ấy nhưng đột nhiên lại xa cách một cách lạ lùng."Anh? Tại sao anh lại ở đây?", Khả Di kinh ngạc không tin vào mắt mình. Cô đã trốn lâu vậy rồi, trốn xa như vậy rồi nhưng anh và cô vẫn gặp lại được nhau, đây là duyên hay là nợ đây?"Chẳng lẽ tôi không được quyền ở đây sao?", Ân Vương Hoàng đứng lên, từng bước chậm rãi đi đến gần chỗ ngồi của Khả Di. Bước đi ấy vững chãi và chắc chắn không vì sự nhấp nhô của cano mà bị ảnh Di rùng mình, anh biết cô rời đi như vậy chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô đâu. Lo lắng, cô lùi người về phía sau cho đến khi chiếc lưng chạm vào khung sắt của chiếc cano. Cô nhìn anh, ánh mắt xao động, không, cô đã quyết tâm ra đi rồi thì không thể quay đầu lại, cô phải giữ khoảng cách với anh. Nghĩ vậy, Khả Di đứng bật dậy với mong muốn đi nhanh về phía hàng ghế đối diện để thoát khỏi ánh mắt sắc lạnh đó của anh. Nhưng không may là ngay từ lúc cô vừa đứng lên, chiếc cano vì đi qua con sóng lớn mà rung lắc mạnh làm cô đứng không vững suýt nữa ngã nhào xuống sàn. May mắn, Ân Vương Hoàng đã bắt được cô, sau một khắc Khả Di ngồi gọn ngay trong lòng anh, bàn tay to của anh cũng đang siết chặt lấy eo của Khả Di. Giọng anh châm chọc."Định đi đâu? Em nghĩ em thoát nổi tôi sao?"Gương mặt anh càng nói càng tiến sát lại gần gương mặt cô. Bối rối, Khả Di không biết làm gì chỉ lấy hai tay chống trước ngực anh sau đó xoay mặt đi chỗ khác để lấy lại bình tĩnh sau hành động thân mật này. Nghĩ tới nghĩ lui, không phải như vậy sẽ là cách, cô phải thoát khỏi anh, thoát khỏi cơ thể đang nóng bừng lên của anh. Khả Di ngọ nguậy với mong muốn sẽ thoát ra nhưng không, cô càng động đậy anh càng siết chặt hơn. Khó chịu, cô nhăn nhó nhìn anh, giọng bất mãn."Buông tôi ra, tôi không muốn ngồi như vậy, không thoải mái.""Em không thấy sóng biển đang lên sao, trong lúc này nếu buông em ra mà em rơi xuống biển, tôi sẽ không cứu nổi đâu, tôi...rất sợ cá mập."Ân Vương Hoàng với giọng nói nhỏ dần, cho đến khi còn bốn chữ cuối thì ghé sát vào tai Khả Di mà nói, hơi thở nóng bỏng của anh thổi vào tai cô làm Khả Di khẽ run. Cô biết tính anh, càng phản kháng anh càng không tha, chính vì thế ngồi yên đợi đến nơi chính là sự lựa chọn tốt nhất lúc này. Cano lại rung lên lần nữa, sao hôm nay biển động như vậy chứ? Khả Di giật mình, choàng tay ôm chặt lấy cổ của Ân Vương Hoàng. Hành động đáng yêu này của Khả Di làm Ân Vương Hoàng lòng như nở hoa, khoái chí mỉm cười nhẹ nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng để cô không phát hiện ra.*********Bến tàu đảo Komodo...Đến nơi, Khả Di liền buông Ân Vương Hoàng ra, mau chóng thu xếp đồ đạc rời khỏi cano. Cô chẳng thèm để ý đến anh, một mạch cầm dụng cụ lặn bỏ đi trước. Ân Vương Hoàng cũng chẳng nói gì, lẳng lặng đi theo sau cô. Có một chiếc xe điện trước cổng bến tàu, hai người lên xe di chuyển đến bờ biển Pantai Merah mà Ân Vương Hoàng đã yêu cầu trong tour. Trong lúc di chuyển, không ai nói với ai câu nào, mặt Khả Di thì bất mãn còn mặt anh thì vừa có ý cười vừa nét lạnh lùng đan biển màu hồng Pantai Merah tại đảo Komodo, Indonesia được mệnh danh là một trong những bãi biển đẹp nhất hành tinh. Ôm trọn thiên nhiên hùng vĩ xung quanh, đảo Komodo từ đó trở thành một kỳ quan thiên nhiên tự nhiên được du khách khắp thế giới đến khám phá. Màu hồng đặc biệt này được tạo nên bởi các loài sinh vật siêu nhỏ Foraminifera với lớp vỏ hồng tạo nên màu sắc sáng tạo cho nền cát nơi đây. Cũng nhờ loài sinh vật tự nhiên này mà biển Pantai Merah sở hữu cảnh tượng thiên nhiên hiếm có, thu hút hàng triệu lượt khách du lịch mỗi Vương Hoàng xuống xe, vượt lên trước Khả Di đi đến một chiếc ghế dù ngay trên bãi biển ngồi xuống. Anh tháo mắt kính xuống đặt lên chiếc bàn kế bên rồi thản nhiên nhìn bóng dáng Khả Di đang từ từ đi đến. Đặt dụng cụ lặn xuống bãi cát màu hồng mịn màng đặc trưng, Khả Di đi đến trước mặt anh, giọng nghiêm túc."Anh muốn lặn ngay bây giờ hay nghỉ ngơi một chút mới lặn?", cô mong mau chóng thực hiện xong công việc để rồi trốn khỏi anh ngay lập tức. Càng đối diện với anh, lòng cô càng xao động, cô đã quyết tâm rồi nên phải thực hiện cho bằng được. Rời xa anh chính là điều tốt nhất cho Ân Vương Hoàng."Tôi có nói là tôi sẽ lặn biển sao?", Ân Vương Hoàng thản nhiên ngước mắt nhìn Khả Di đang đứng đối diện, giọng bỡn cợt."Ân Vương Hoàng, anh muốn trêu đùa tôi?", Khả Di nheo mày khó chịu."Đúng là lâu rồi tôi mới nghe được tên của mình phát ra từ giọng nói của em. Bỏ đi, tôi không lặn nhưng em phải lặn.", Ân Vương Hoàng nhớ cô đến phát điên, anh thèm khát được nghe cô gọi tên anh như lúc họ vui vẻ bên nhau. Chưa bao giờ anh thấy việc nghe tên mình phát ra từ miệng của một người phụ nữ lại khó khăn đến thế."Ý anh là sao?", Khả Di khó hiểu."Em nhìn ra biển đi, có thấy một cây cờ màu xanh kia không? Ở đó tôi có đánh rơi một vật, em ra đó lấy mang vào đây cho tôi.", Ân Vương Hoàng hất mặt về phía chiếc cờ đang tung bay trong gió ngoài biển sau đó ra yêu cầu với Khả Di xoay người ra biển tìm chiếc cờ theo hướng mà Ân Vương Hoàng chỉ, cô đảo mắt xung quanh, cuối cùng cũng thấy chiếc cờ màu xanh đang được cắm ở phía xa kia. Theo như vị trí đó thì cách bờ không xa, vốn dĩ không cần dùng đến dụng cụ lặn, chỉ cần bơi ra một chút và cúi xuống là có thể lấy được đồ rồi. Nhưng mà..."Tôi chỉ phụ trách hướng dẫn cho khách lặn, còn những việc khác nằm ngoài khả năng của tôi.", Khả Di thấy không ổn, nếu đã là Ân Vương Hoàng yêu cầu thì chắc chắn sẽ có mục đích khác."Em có chắc là sẽ không muốn làm? Nếu như em đang ở đây thì người quan trọng với em không phải là chú Salam gì đó sao?", Ân Vương Hoàng lại đang mang phương pháp cũ ra mà lấn át người khác. Anh quả thật không gì giỏi bằng đe doạ người khác cả."Ý anh là sao?", Khả Di biết rồi sẽ vậy mà, Ân Vương Hoàng là đang muốn ép cho cô ngoan ngoãn thực hiện theo lời của anh."Tôi sẽ nói thẳng. Một là em ngoan ngoãn làm theo lời tôi. Hai là việc làm ăn của chú Salam gì đó của em tan thành mây khói. Em chọn đi.", Ân Vương Hoàng nhếch mép ngã người ra lưng tựa phía sau, khoái chí quan sát biểu hiện của cô."Được tôi làm. Nói rõ hơn đi, vật anh muốn là gì?", Khả Di chỉ có một phương án là thoả thuận, anh đã muốn thì không ai có thể cản được anh cả."Một chiếc hộp nhỏ màu đỏ được đặt trong một chiếc túi cột trên chiếc cột đó. Tìm nó và mang lên cho tôi."Khả Di gật đầu, cô cởi dép và tháo chiếc mắt kính đang mắc trên áo bỏ lên chiếc bàn sau đó dần dần tiến ra biển. Chỉ sau vài phút, Khả Di đã hoà mình vào làn nước biển, hướng về phía cột cờ mà bơi thẳng. Ân Vương Hoàng trên bờ quan sát từng hành động của Khả Di. Anh là đang muốn cô tự tìm lại những gì mà cô đã đành lòng bỏ đi vào 2 tháng trước, anh không muốn cô dễ dàng từ bỏ như vậy, anh sẽ làm cho cô hiểu có một thứ và đánh mất một thứ quan trọng là như thế phút sau, từ bờ biển Khả Di cầm một chiếc túi trắng trên tay, người ướt sủng từ từ lên bờ đi về phía Ân Vương Hoàng. Cô đi đến trước mặt anh, đưa chiếc túi ra rồi nói."Đồ anh cần, hài lòng rồi chứ?""Em mở ra xem cái gì ở bên trong đó đi.", Ân Vương Hoàng không nhận lấy mà yêu cầu Khả Di làm thêm một việc Di thừa biết không thể chối từ, cẩn trọng mở chiếc túi ra, bên trong là một chiếc hộp nhung màu đỏ nhỏ xíu xinh xắn. Như sợ làm bẩn chiếc hộp, Khả Di đặt chiếc hộp xuống bàn, lấy chiếc khăn bông đã chuẩn bị sẵn lau sạch nước trên tay, cầm lại chiếc hộp rồi mở ra. Ngay lúc nhìn thấy vật ở bên trong, mắt cô đã mở to kinh ngạc. Ánh mắt khó hiểu của cô nhìn anh, đồng thời cũng chẳng nói nên lời. Ân Vương Hoàng biết như đã đến lúc, anh đứng dậy đi đến gần Khả Di, cầm chiếc hộp từ tay cô, anh hỏi."Em có nhận ra đây là gì không?"Khả Di gật đầu."Đây chính là nhẫn cưới của chúng ta. Hai tháng trước em đành lòng bỏ nó lại chỗ anh, hai tháng sau anh lại muốn từ chính bàn tay em mang nó trở lại với em.", đó là điều Ân Vương Hoàng mong muốn. Khả Di đã đánh mất điều gì thì anh muốn cô tự tìm lấy lại nó và anh cũng muốn cô hiểu, từ bỏ một thứ quan trọng không phải là dễ dàng."Em...", Khả Di đôi mắt ngấn nước nhìn chiếc chiếc nhẫn. Phải, cô đã từ bỏ nó như thế nào cô rất rõ. Chắc chắn Ân Vương Hoàng rất giận cô, nó như là lời định ước tình yêu của hai người, cô để nó lại rồi bỏ đi khác nào phủ nhận lại tình yêu đó."3 năm trước em bỏ đi không nói một lời, còn 2 tháng trước em cũng bỏ đi nhưng chỉ để lại một lời nhắn. Khả Di, hành động bỏ đi của em thật sự thay đổi nhưng điều duy nhất không thay đổi là gì em biết không? Là anh vẫn chạy đi tìm em khắp nơi, anh dường như phát điên khi không tìm thấy em.", Ân Vương Hoàng trải lòng, anh thật sự không nghĩ rằng cùng một người phụ nữ nhưng lại có thể làm anh phát điên, mất đi tự chủ từ lần này đến lần khác."...", Khả Di vẫn im lặng, cô vẫn không nói một lời nào."Anh và em rất khó để đi đến ngày hôm nay, không phải vì lý do nào đó em cho là thoả đáng thì có thể bỏ là bỏ. Tình cảm của anh, em không thể nhẫn tâm đối xử với nó như vậy được. Khả Di, không phải em đã hứa dù có lý do gì em cũng không rời xa anh sao? Thế thì tại sao lại bỏ anh mà đi như thế? Em biết anh luôn cần em mà?"Khả Di không thể kiềm chế được nữa, nước mắt cô đã rơi. Sao thế này? Bao nhiêu quyết tâm của cô đều bị lời nói của anh làm cho quật ngã. Tâm tình trong lời nói của anh cô hiểu rất rõ, cô cũng không muốn lừa dối bản thân mình nữa. Có lẽ hôm nay cô và anh phải nói rõ với nhau, chạy trốn không phải là cách."Em không muốn đâu. Anh hiểu không, em đau đớn khi em biết được em đã mất đi đứa con của chúng ta, em cũng không còn khả năng làm mẹ. Ân Vương Hoàng, dù chúng ta đã có Bảo Bối nhưng em vẫn muốn sinh cho anh những đứa trẻ kháu khỉnh nữa, gia đình của chúng ta sẽ thật hạnh phúc. Hơn nữa, em cũng không thể vượt qua chính bản thân mình, em thấy mình thật vô dụng, ngay cả thiên chức trời cho cho mỗi người phụ nữ em cũng mất đi, thử hỏi em còn có thể làm được gì chứ?", Khả Di đau khổ nói ra hết tâm tư lòng mình, cô oà khóc rồi lấy tay che lấy mặt mình, cô không muốn anh nhìn thấy cô yếu đuối và vô dụng như thế này đâu."Khả Di, chúng ta đã có Bảo Bối, anh cũng chẳng mong gì thêm nữa cả. Người anh cần là em, con là quà của ông trời, nếu may mắn thì Bảo Bối sẽ có thêm em, không có thì thôi anh không quan trọng. Người anh cần là em, mãi mãi là như vậy không có gì thay đổi. Em đừng suy nghĩ như vậy rồi rời bỏ anh, lý do đó không đáng, em hiểu không?", Ân Vương Hoàng ôm lấy Khả Di đang khóc nức nở, anh dịu dàng an ủi cô, anh mong cô hiểu ra vấn đề và quay về với anh."Không, Ân Vương Hoàng, em không thể ích kỉ như vậy được. Không có em, anh sẽ tìm được người con gái khác phù hợp hơn. Anh và em, chúng ta từ bỏ nhau, có được không?""Dù em không ích kỉ nhưng anh sẽ ích kỉ. Sự ích kỉ của anh là chỉ cho phép em làm vợ của anh, vị trí bà Ân chỉ thuộc về em, bất kể người con gái nào đều không đủ tư cách. Đó là sự ích kỉ của riêng anh, dù em có rời đi thì anh vẫn sẽ như thế, vẫn để vị trí này cho em, đợi ngày em quay về và đảm nhận nó.", Ân Vương Hoàng buông Khả Di ra, đặt một nụ hôn khẽ lên vầng tráng vẫn còn đọng nước biển của cô."Ân Vương Hoàng, em...""Quay về bên anh được không? Anh yêu em, anh không thể sống nếu thiếu em được, được không hả Khả Di?"Lời nói tâm tình của Ân Vương Hoàng làm Khả Di động lòng, bao nhiêu quyết tâm trong cô đều trôi đi hết. Cô hạnh phúc gật đầu. Cô không nghĩ anh sẽ thấu hiểu cho cô, cảm thông và bao dung đến vậy. Đúng, con tuy quan trọng nhưng sống xa người đàn ông mình yêu còn đau đớn hơn. Cô vốn dĩ là không thể từ bỏ anh, cô chỉ là đang tự lừa dối mình thôi. Cô hiểu từ bỏ một người quan trọng và người mình yêu thương nó khó khăn và đau đớn đến mức nào. Sự yêu thương của anh dành cho cô đã làm cho cô trở nên ích kỉ rồi. Nếu sự ích kỉ của anh là vị trí bà Ân kia thì sự ích kỉ của cô chính là muốn anh là của riêng cô, chỉ một mình cô, không muốn người phụ nữ nào được ve vãn, tiếp cận và gần gũi anh. Ân Vương Hoàng, em thật sự nghĩ kĩ rồi, em sẽ không để anh rời xa em. Đã đến lúc em tự bảo vệ chính hạnh phúc của mình rồi."Ân Vương Hoàng, anh nói được thì phải giữ lời đấy nhé, em sẽ không nhường vị trí bà Ân này cho ai đâu."Khả Di hạnh phúc ngập tràn nói. Sau đó cô chủ động hôn lấy anh, cánh tay cô choàng qua nhẹ nhàng ôm lấy cổ của anh. Khả Di cô may mắn và hạnh phúc nhất trên đời là đã gặp đúng người đàn ông mình yêu, gặp đúng thời điểm. Nếu ông trời đã định cô bỏ đi nhưng vẫn gặp lại anh thì cô nguyện dùng cả đời này để giữ chặt lấy hạnh phúc này, dù là duyên hay nợ cô cũng bằng lòng. Em thật sự yêu anh, Ân Vương Hoàng...*********Hai năm sau..."Khả Di à, em phải nghe lời, mới sanh xong không được đi lung tung như thế này, sẽ ảnh hưởng sức khoẻ đấy."Ân Vương Hoàng đang dìu Khả Di đi trên hành lang bệnh viện. Ngày hôm qua là ngày hạnh phúc của vợ chồng cô, Khả Di đã mẹ tròn con vuông hạ sinh một tiểu công chúa xinh xắn cho Ân Vương Hoàng, vậy là nhà họ Ân là đã đủ nếp đủ tẻ cả rồi. Khả Di vừa tỉnh lại là đòi đi gặp công chúa ngay, mặc kệ lời khuyên của Ân Vương Hoàng. Ông trời thật yêu thương vợ chồng cô, may mắn cho cô có thai và hạ sinh thành công. Khả Di hạnh phúc biết bao nhiêu, mặc dù cơn đau đẻ hôm qua vẫn còn nhưng nghĩ đến việc được gặp con, cô vui vẻ đến mức quên cả sự đau đớn phòng cho trẻ sơ sinh, Ân Vương Hoàng hạnh phúc, âu yếm ôm lấy Khả Di rồi lấy ngón tay trỏ dài tì lên mặt kính, hướng về một chiếc nôi màu hồng ngay cửa sổ mà nói."Khả Di em thấy không, công chúa của chúng ta đang ngủ rất ngon. Nó rất xinh đẹp, giống y hệt em vậy."Khả Di ngọt ngào tựa đầu vào lòng anh, cười mãn nguyện."Con bé đúng là niềm hạnh phúc to lớn của em. Nó chắc chắn sẽ không biết sự hiện diện của nó trên đời đã chứng minh một điều phép màu có thể biến điều không thể thành có thể."Hai vợ chồng Ân Vương Hoàng nhìn tiểu công chúa chăm chú, vừa cừoi vừa cầu mong mọi điều tốt lành sẽ đến với nó. Nhưng rồi Khả Di nghe thấy một tiếng nấc nhẹ, rất khẽ làm cô chú ý. Khả Di đưa mắt tìm, thì ra đứng bên cạnh cô là một cô gái trẻ, đang mặc đồ bệnh nhân nhìn đứa trẻ nào đó trong phòng bé sơ sinh mà nghẹn khóc. Khả Di bước đến, bàn tay nhỏ đặt lên bả vai đang run lên vì khóc của cô gái kia, quan tâm hỏi."Cô có sao không? Cô ổn chứ?", Khả Di biết cô gái này vừa mới sinh xong, người sản phụ không thể chịu bất kì chấn động tâm lý nào sau khi sanh, nó sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ và tính mạng của người mẹ."Tôi không sao, cảm ơn cô. Nhìn vợ chồng cô hạnh phúc, tôi thật ghen tị. Tôi đi đây, chào cô."Cô gái ấy nở nụ cười gượng gạo rồi rời đi, ánh mắt cô ta nhìn Ân Vương Hoàng và Khả Di như một sự khát khao, mong ước một hạnh phúc giản đơn như vậy. Nhưng có lẽ cô gái ấy không có, và có khi chẳng bao giờ có được. Nén tiếng nấc trong lòng, cô gái quay lưng đi, thoáng chốc lại biến mất khỏi hành lang bệnh viện. Ngay lúc đó, Bảo Bối từ ngoài chạy vào, dường như có chuyện gì làm thằng bé rất phấn khích."Mẹ ơi mẹ ơi..", Bảo Bối nắm lấy tay mẹ, cười khanh khách."Sao vậy con?", Khả Di hỏi."Nãy mẹ có biết không? Con gặp diễn viên Băng Tâm ấy, cô ấy thật sự rất xinh đẹp. Cô ấy mới vừa rời khỏi đây, mặc quần áo như mẹ vậy.", Bảo Bối thích thú kể ra cô ấy chính là diễn viên Băng Tâm nổi tiếng. Nhưng cô ấy vốn đang sống ở thành phố A mà, tại sao lại đến đây để sinh con? Còn chồng cô ấy đâu? Tại sao lại để cô ấy một mình sinh con rồi một mình khóc như thế? Đang hỗn loạn trong đống suy nghĩ bề bộn, Khả Di bị bàn tay ấm nóng của Ân Vương Hoàng làm thức tỉnh."Em đang suy nghĩ gì vậy?", Ân Vương Hoàng quan tâm hỏi."À không có gì.", Khả Di mỉm cười, có khi đó chỉ là suy đoán của cô thôi, có khi cô ấy lại có nỗi lòng khác."Ba ơi, con muốn nhìn em.", Bảo Bối giật giật tay Ân Vương Hoàng, ánh mắt long lanh, lanh lợi của thằng bé nhìn anh làm cho người ta khó lòng mà từ chối."Được, ba bế con lên xem nhé."Ân Vương Hoàng gật đầu đồng ý. Anh cúi xuống bế Bảo Bối lên, lấy tay chỉ về hướng em bé đang ngủ. Khả Di cũng gạc đi suy nghĩ về cô gái ấy, vui vẻ cùng cha con Bảo Bối nói chuyện về tiểu công chúa của gia đình. Trên hành lang bệnh viện, một gia đình bốn người đang cười nói vui vẻ, hạnh phúc. Có thể người ngoài họ không biết được gia đình của anh và cô đã phải trải qua những khó khăn, cách trở như thế nào mới được như ngày hôm nay. Đó là một minh chứng mạnh mẽ cho một chân lý tình yêu sẽ làm cho con người ta vượt qua sóng gió, mạnh mẽ hơn và để cho con người thấu hiểu và yêu thương nhau hơn...¥¥ HẾT ¥¥ Trường tiểu học...Trong phòng họp nhỏ ở hành lang khuôn viên trường học, Khả Di và Ân Vương Hoàng nắm tay nhau mở cửa bước vào, trong phòng lúc này đã có 5 người ngồi đợi sẵn. Một người phụ nữ tầm 30 tuổi ăn mặc chỉnh tề với áo sơmi trắng và chân váy đen, trên cổ còn đeo thẻ giáo viên của trường, Khả Di nghĩ đây có lẽ là giáo viên chủ nhiệm mới của Bảo Bối. Trên chiếc bàn dài còn có một cặp vợ chồng trạc tuổi cô và Ân Vương Hoàng, là vợ chồng của Tống tổng nổi tiếng của giới bất động sản, ngồi bên cạnh là Minh Thành, vậy là bố mẹ của thằng bé. Đối diện Minh Thành là Bảo Bối đang ngồi một mình ở đấy, nét mặt y chang Ân Vương Hoàng, lạnh lùng cũng chẳng thể hiện biểu cảm gì, nhìn thấy bố mẹ đến cũng không tỏ vẻ lo sợ vì bị mời phụ huynh."Ông Âu bà Âu, hai người đến rồi."Cô giáo chủ nhiệm đi đến mời động tác mời hai vợ chồng cô ngồi xuống bên cạnh Bảo Bối. Cô giáo biết địa vị của Tống gia và Âu gia trong thành phố, đều là những gia đình máu mặt không thể động chạm, cô cũng vì bất đắc dĩ mới gọi hai nhà đến đây, và vì lý do khó mà nói."Tôi mời ông Âu và bà Âu đến đây là vì có vấn đề cần thảo luận một chút.", cô giáo chủ nhiệm cẩn trọng mở lời."Có chuyện gì cô giáo cứ nói.", Khả Di nôn nóng cùng lo lắng đáp lời."Là vầy, bạn bè trong lớp trong giờ ra chơi vội chạy đến báo với tôi là bạn Bảo Bối và Minh Thành đánh nhau ở sân trường.", cô giáo hồi hộp nói từng chữ một. Cô biết hai đứa trẻ này đều là bảo vật trân quý của Tống gia và Âu gia nên không thể tự mình giải quyết, đành phải mời phụ huynh hai nhà đến để thảo luận."Sao? Đánh nhau?", Khả Di lùng bùng lỗ tai, đánh nhau? Cô không tin vào những gì mình vừa nghe, Bảo Bối của cô không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện đến thế? Cô xoay đầu nhìn con trai ngồi kế bên, bàn tay nhỏ đặt lên tấm lưng nhỏ của thằng bé, nhỏ giọng hỏi chuyện."Bảo Bối, cuối cùng là sao vậy?"Bảo Bối chưa kịp trả lời thì Minh Thành ở phía đối diện đã nhanh hơn một bước lên tiếng trước."Chúng con không đánh nhau, chỉ là nói chuyện. Mấy bạn trong lớp nói quá lên thôi.", thật ra khí chất của một thiếu gia đây mà, mới tí tuổi đã có thể có giọng điệu này hai vợ chồng Tống gia và Âu gia đều ngơ ngác nhìn Minh Thành như đang chờ đợi thêm lời giải thích."Cô Âu, có phải cô nói với tiểu công chúa là cháu trêu đùa em ấy về chuyện cháu thích em ấy không?", Minh Thành như lớn hơn chục tuổi hỏi chuyện Khả Di. Khi nãy cậu bé tìm gặp tiểu công chúa nói chuyện, một lần nữa đề cập là cậu bé thích tiểu công chúa, ai ngờ tiểu công chúa lại mang y chang câu mà Khả Di trước đó nói với con bé nói lại với Minh Thành, rốt cuộc thành ra thành ý của cậu bé lại trở thành chuyện trò đùa."Minh Thành à, thật ra thì...", Khả Di nghệch ra, không ngờ cậu bé sẽ nói với cô những lời này. Chuyện tình cảm nam nữ phức tạp, 3 đứa lại còn nhỏ vốn dĩ không nên để tâm đến làm gì."Chú Âu, cô Âu, cháu thật sự thích tiểu công chúa, thật lòng thích em ấy. Còn Bảo Bối đến tìm nói chuyện là chỉ muốn bảo vệ em gái, chúng cháu đang nói chuyện thì bị cô giáo chủ nhiệm kéo đến đây, còn gọi cô chú đến.", Minh Thành như giải đáp mọi thắc mắc của mọi người. Thì ra lý do mâu thuẫn chính là vì tiểu công chúa- em gái của Bảo Bối, con gái cưng nhà Âu gia. Ngay cả cô giáo chủ nhiệm cũng không ngờ chỉ là hai đứa bé 5-6 tuổi lại đang chính chắn nói những lòi ra là chuyện của những đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện đời là gì, vậy mà làm cho hai nhà lo lắng sốt ruột cả lên. Suy cho cùng cũng không có gì nghiêm trọng, Minh Thành thích tiểu công chúa thì cứ để thằng bé theo đuổi, Bảo Bối yêu thương bảo vệ em gái thì cứ để cho thằng bé thực hiện bổn phận của một người anh, chuyện này người lớn khó mà chen chân giải quyết được, dù có khuyên nhủ hay răn đe cũng không giải quyết được gì, bọn trẻ thời nay lớn nhanh thật là việc đơn giản nên giải quyết rất nhanh, cô giáo cũng khéo léo cho cả hai Bảo Bối và Minh Thành nghỉ nửa buổi, xem ra hai bố mẹ vẫn có chuyện cần nói với con trẻ. Ngồi trên xe, Ân Vương Hoàng ngồi ở ghế lái, Khả Di ngồi ở ghế lái phụ còn Bảo Bối thì ngồi ở hàng ghế sau, từ lúc rời trường đến giờ vẫn chưa ai nói với ai lời gì."Hai mẹ con muốn ăn gì, bố chở đi ăn.", Ân Vương Hoàng chẳng để tâm đến việc đó, trong lòng anh ngược lại rất vui, thì ra tiểu công chúa của mình được săn đón như thế, sau này chắc chắn sẽ có đống chàng trai xếp hàng chờ Âu gia chọn lựa. Mà Bảo Bối cũng thật giống anh nha, ra dáng anh trai rồi, còn nói chuyện bảo vệ em gái nữa cơ. Nói chung anh không bực bội mà còn vui vẻ, phấn khởi vô cùng."Bố, mẹ, con có chuyện muốn nói.", Bảo Bối nghiêm túc khoanh hai tay trước ngực nhìn về phía dạng nghiêm túc này làm Ân Vương Hoàng và Khả Di bật cười nhưng cố nén lại, gật đầu ừ một câu rồi ra hiệu như đồng ý cho Bảo Bối lên tiếng tiếp."Bố mẹ có định sinh thêm em không?", tự dưng Bảo Bối lại hỏi chuyện này làm cô và anh như á khẩu không biết phải trả lời thế nào."Có thì sao mà không có thì sao?", Ân Vương Hoàng đánh lái rẽ phải rồi nhìn qua gương chiếu hậu hỏi ngược lại Bảo Bối."Không vấn đề gì, nhưng mà nếu có sinh thì mẹ đừng sinh em gái nữa. Nếu em ấy giống tiểu công chúa thì con sẽ rất mệt đấy.", Bảo Bối vừa nghiêm túc vừa tỏ vẻ mệt mỏi trả lời. Có lẽ nãy giờ thằng bé im lặng là để suy nghĩ về vấn đề này."Sao?", Khả Di xoay đầu ngơ mắt nhìn Bảo Bối, cô vẫn chưa hiểu ý của thằng bé."Con vì tiểu công chúa mà ra sức bảo vệ, để tâm đến mấy đứa con trai khác đã mệt rồi, nếu còn thêm em gái nữa con chắc chắn sẽ không đủ sức mà chăm nom.", Bảo Bối ra dáng như ông cụ non đáp lời. Thằng bé thương tiểu công chúa, vừa nghe Minh Thành có ý đồ với con bé liền ra mặt ngăn cản, nhất quyết không để ai tổn hại đến em gái mình. Chính vì vậy thằng bé mới nghĩ là toàn tâm toàn lực dành cho tiểu công chúa là đủ rồi, thêm một em gái nữa chắc chắn sẽ không xuể Vương Hoàng và Khả Di đến lúc này không nhịn được nữa bụm miệng cười, ông cụ non Bảo Bối thật đáng yêu nha, thật không uổng công cô mang nặng đẻ đau còn anh thì không uổng công rèn luyện mấy chục năm trời mới có thể sản xuất bé "nòng nọc" xuất sắc như thế. Được rồi được rồi, nếu Bảo Bối nói như thế thì anh sẽ suy nghĩ lại việc có thêm con, nhưng chắc chắn sẽ cố gắng "chừa" em gái ra nhé.********"Này, anh làm gì vậy?"Khả Di chỉ vừa đẩy cửa nhà tắm bước ra đã bị Ân Vương Hoàng mai phục tốc chiến tốc thắng bế cô lên rồi ném lên chiếc giường lớn phía dưới làm cho chiếc váy ngủ của cô xộc xệch lộ ra nửa bầu ngực trắng hồng quyến rũ kia."Sản xuất em bé.", Ân Vương Hoàng thản nhiên trả lời. Cởi chiếc áo thun ra rồi chống tay lên giường nằm đè lên Khả Di, anh cúi đầu đặt lên môi cô nụ hôn, từ nhẹ nhàng dần dần chuyển sang mãnh liệt, bàn tay càng không an phận bắt đầu di chuyển trên cơ thể Di bất ngờ trước hành động này, cô chưa chuẩn bị tâm lý, nâng tay chắn trước ngực Ân Vương Hoàng, cô thở hổn hển nhìn anh đáp lời."Hai đứa đã đủ mệt rồi, anh còn muốn thêm sao?""Không thành vấn đề, chúng ta không nổi thì thuê người, anh dư sức."Nói rồi Ân Vương Hoàng nhanh chóng trút hết những vật còn đang ngán đường kia xuống, mạnh mẽ chiếm lấy Khả Di. Trong căn phòng lớn bắt đầu vang lên âm thanh ám muội, tiếng động của hai cơ thể quấn quýt va chạm vào nhau tạo nên không gian đẫm ái tình, mê cửa...Bảo Bối vừa đi ngang qua cửa phòng của bố mẹ, vô tình nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi liền ngẩn ra. Không lâu sau đó tiểu công chúa ôm gấu bông mở cửa phòng chạy đến, nhón chân định giơ tay nắm lấy tay nắm cửa liền bị Bảo Bối ngăn lại."Sao thế?", cậu bé hỏi."Em ngủ không được, muốn tìm mẹ.", tiểu công chúa trả lời."Mẹ bận rồi, sang đây anh kể chuyện cho nghe."Rồi Bảo Bối kéo tay tiểu công chúa kéo đi, trong giờ khắc này tốt nhất là không thể làm phiền đến quá trình "sản xuất" ấy được.*******9 tháng sau...Cũng là vị trí này, cũng là căn phòng kính với những chiếc giường bé bé xinh xinh được xếp ngay ngắn ở bên trong, bé trai thì mặc màu xanh dương còn bé gái thì mặc màu hồng. Đứng đối diện căn phòng kính này là ba cha con Ân Vương Hoàng, Bảo Bối và tiểu công chúa, ba người đang hạnh phúc nhìn chăm chú về phía đằng kia nơi có hai chiếc giường nhỏ có hai đứa bé sơ sinh nằm ngủ ngon giấc. Khả Di vừa hạ sinh cho Ân Vương Hoàng thêm một cặp song sinh, một trai một gái, bây giờ cô đang nằm ngủ nghỉ còn ba cha con thì không kiềm được lòng phải đến đây thăm đôi sơ sinh ấy. Lần trước bị tai nạn bác sĩ bảo Khả Di khó lòng mang thai nhưng không ngờ mấy chốc cô đã sinh cho anh ba đứa con kháu khỉnh đáng yêu, vậy là bây giờ gia đình anh có tận 6 người với bốn đứa con, nằm mơ anh cũng không dám nghĩ đến. Tiểu công chúa thì không ngừng luyên thuyên là sau này sẽ chăm cho em gái như thế nào, cùng nhau chơi búp bê, cùng nhau làm đẹp...Duy chỉ có mình Bảo Bối, anh trai cả là trầm mặc suy nghĩ cùng thở dài. Cậu đã nói bố mẹ đừng sinh em gái mà, cuối cùng vẫn là không thể tránh. Có thêm đứa em trai thì sao chứ? Song sinh cùng tuổi, suy cho cùng cũng chẳng thể bảo vệ em gái và chị gái, suy cho cùng cũng chỉ có mỗi cậu đảm đương trách nhiệm này. Thởi dài một phen, đành vậy, ai bảo hai đứa em gái này của Bảo Bối đáng yêu quá thể, dù cực một chút, dù có đối đầu với đám trai ngoài kia cũng chẳng sao, cậu vẫn nhất quyết bảo vệ hai đứa em gái này đến cùng...! 10,165 lượt thích / 490,357 lượt đọc Vì lời nhờ giúp đỡ từ người chị gái, cô đã gạt đi ước mơ cùng tình yêu đẹp của mình mà trở thành vợ của Tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, lúc nào cũng có những bữa tiệc trong giới nên mỗi khi đối mặt với cô, anh chỉ có sự lạnh đã hi sinh mọi thứ của mình để trở thành vợ của một người quyền lực nhưng với sự lạnh nhạt của anh, cô phải làm sao? Liệu sự quan tâm và thuần khiết của cô có thể làm anh rung động?******Trong một buổi chiều mùa hạ, dưới ánh nắng chói chang vào đầu giờ chiều, hai cái bóng một lớn một nhỏ với hay bàn tay nắm lấy nhau chiếu xuống nền đất xi măng trong một khu vườn nơi căn biệt thự to lớn..."Mẹ...", giọng một cậu bé vang lên trong khoảng không gian im Di đứng như chôn chân, ánh mắt hoảng hốt nhìn cảnh tượng trước mặt, chính âm thanh non trử kia vang lên đã kéo cô về với thực tại, cô đưa bàn tay nhỏ trắng ngần ra"Bối, qua đây với mẹ."Cậu nhóc vui vẻ định chạy qua đến bên mẹ thì lại bị người đàn ông bên cạnh giữ lại."Thằng bé đúng là con của chúng ta.", anh ta nhếch miệng."Anh nhầm rồi, nó là con của riêng tôi.", Khả Di thẳng thần nhưng cũng lộ ra chút sự run nhẹ trong lời nói."Nhìn dáng vẻ tuấn tú của nó là biết do di truyền từ người cha rồi, tôi thì rất tin vào khả năng "sản xuất" của mình, nhưng nếu em lo lắng, tôi sẽ đưa nó đi xét nghiệm."Ân Vương Hoàng vừa cười vừa nắm chặt lấy bàn tay nhỉ nhắn đầy thịt của cậu nhóc bên cạnh, ánh mắt nhìn Khả Di tràn đầy yêu thương và nuông chiều... Có thể bạn thích? [ CHUYỂN VER] KẾ HOẠCH CƯA CHỒNG CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO thatweird8 222 23 21 Tác giả Oa Qua OaTình trạng bản gốc ĐÃ HOÀNTình trạng bản edit ĐANG TIẾN HÀNH 09/06/2023 -… [Lantern Verse - Isekai] Độc giả tại dị giới Lantern_V 2,351 497 79 "Nhàm chán"Là từ có thể được dùng để mô tả cuộc sống của Yuuki lúc sinh ra,hai chữ "nỗ lực" chưa từng một lần xuất hiện trong cuộc sống của ta tìm tới thành công còn thành công thì lại tìm tới học chơi bời lêu lổng cuối năm vẫn học sinh vấn xin việc nói nhăng nói cuội vẫn được nhận vào việc suốt ngày cuối tháng được thăng cần nỗ lực Yuuki vẫn thành đến một ngày nọ Yuuki được một đồng nghiệp giới thiệu cho một cuốn tiểu khi thức trắng 3 ngày liền để lúc đi xuống cầu thang,Yuuki bất cẩn bị vấp té ngã gãy cổ mà khi mở mắt ra Yuuki đã nhận ra mình đã xuyên không vào cuốn tiểu thuyết.… Countryhuman Việt Nam X All Hai số phận Kin7122007 4,397 763 13 Việt Nam cô đây là một coutryhumans ở thế kỉ XXIII, đây đang là thời kì hoàng kim của công nghệ hiện đại và các thí nhiệm khoa học vượt tầm vũ trụThế nhưng cô lại bị hãm hại, tuy nhiên cô chưa chết mà phải đến một thế giới khán để làm nhiệm vụ, đánh bại nữ chínhTên cô ta là ChoulandNhưng nếu chỉ có một vấn đề này thì đối với cô thì chả là khó khăn chỉ là...-"Chị gái xinh đẹp sau này cưới em nhé!!"- Belarus-"..."-Việt Nam im lặngNên nói gì khi được con gái của Boss cầu hôn??Éc o éc!!! Cần mấy đồng chí online gấp!!-"Im lặng là đồng ý-"-Belarus-"Khoan-"-Việt Nam ..-"Liệu sau này ta có thể lấy em làm vợ?"- USSR nói, ngài mỉm cười nhìn cô đầy trìu mến-"..."Nhưng hôm qua con gái ngài vừa cầu hôn tôi!!- Việt Nam .-"Chị đừng nghe lời bố em nói!! Em không muốn chị làm mẹ em đâu, muốn chị làm vợ em cơ!!"- Ukraine -"Nhưng-"- Việt Nam -"Không có nhưng nha!! Chị không có quyền quyết định!!"- Ukraine ôm chặt lấy cô rồi nói-"..."- Việt Nam Mấy người ngang ngược vừa thôi !...Ngôi sao băng đã đi qua, cô cười nhẹ nhìn cậu bé bên cạnh mình đang chắp tay cầu nguyện gì đó-'Thằng bé đáng yêu thật'-Việt Nam-"Em ước gì vậy Kyrgyzstan?"- Cô hỏi cậu bé-"Em ước chị sẽ là 'của' em"- Kyrgyzstan -"???"Ủa alo??- Việt Nam"Của" là "của" thế nào???-'Hình như có gì đó sai sai...'- Việt Nam Éc o éc!!! Ai đó cứu cô với!!!Sau mọi người xung quanh cô cứ nói những lời khó hiểu vậy nè???-"Hoa hướng dương luôn hướng về một phía như cách tớ luôn hướng về cậu"- Cuba-"Chị rất giống rượu vokal chị có biết không? Vì vokal làm em say rượu còn chị thì khi… ... KueKueKute 6 0 2 There's nothing hereeeeee… [ĐN Jibaku Shounen Hanako-kun] The little girl in her school daki11232 15 1 4 Câu chuyện về một cô gái nhỏ và những ngày đi học bất ổn. . . .… Phần 4Tà Đế Cuồng Phi Phế Tài Nghịch Thiên Tam tiểu Thư AkitoShuu 9 0 90 Tiếp Phần 3 Truyện này là truyện mình copy về để tiện đọc off, không phải là truyện Edit nha mn Tình Trạng Hoàn ThànhTình Trạng Copy Đang RaLịch Đăng thì không rõ ạ, nhưng khả năng mình sẽ tăng nhanh tốc độ trong năm này!Mn nhớ ủng hộ mình bằng vt giả Thủy Khanh KhanhThể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE, Tình cảm , Huyền huyễn , Dị thế , Ngọt sủng ,Trọng sinh , Sảng văn , Duyên trời tác hợp ,Nữ cường , Vả mặt , 1v1Cốt Truyện Nàng là kinh tài tuyệt diễm đệ nhất luyện khí sớm xuyên qua, thành hầu phủ nhậm người khi dễ tam tiểu cổ thần thú, thực thói xấu sao?Ngoan ngoãn hóa thân tiểu manh sủng, bằng không rút quang mao làm thành hầm gà!Cửu phẩm thiên phú, ngàn năm đệ nhất?Nàng trời sinh thần thể, nháy mắt hạ hục hết thảy thiên tài!Cực phẩm huyền khí, giá trị vạn kim? Ngượng ngùng, nàng uy miêu chậu cơm đều đã là thần khí...Nàng có một đôi hiểu rõ hết thảy Thông Thiên Nhãn, lại trước sau nhìn khôngi thấu-hắn!Mỗ vương gia tà mị cười, nhẹ giải y phục nói "Nhìn không thấu? Không quan hệ, trở về phòng chậm rãi xem, làm ngươi từ đầu đến chân xem cái đủ!"-°°°°°°°-… Lúm Đồng Tiền Của Báo DuongThienSuong 0 0 1 Nguyễn Huyền Chi - một con người vừa tự ti vừa nhút nhát, luôn luôn cô độc trong biển người. Bởi một số khúc mắc trong quá khứ, cô thu mình lại, dần dà lúc nào cũng cần chiếc khẩu trang và cặp kính cận. Không ai biết được cô lại là một tác giả mạng được cực kỳ yêu thích, là con mọt ngôn, là một con - Nguyễn Lê Khánh Dương, một hotboy lạnh lùng bất cần, luôn trốn học, ngạo nghễ phóng con người sống ở thế giới hoàn toàn khác nhau tưởng chừng như không có liên hệ nào với nhau nào như thế lại có ngày trở thành một cặp, điều này đã chấn động toàn trường, ai ai cũng cho rằng họ sẽ sớm chia tay. Nhưng họ đã nhầm, Nguyễn Huyền Chi và Nguyễn Lê Khánh Dương lại mảnh ghép lớn nhất của cuộc đời nhau.… KookRose; Ngoan, đều nghe em. violuis 712 217 51 Thể loại Ngôn tình, Hiện đại, Ngọt sủng, Vườn giả Diệp Tích NgữTruyện chuyển ver có chỉnh có 68 chương + ngoại ngày mình đăng khoảng 5-15 chương… /FREENBECKYY COVER/ chị hàng xóm HnhHanhh 44 4 6 -Freen Sarocha Chankimha và Rebecca Patricia Armstrong là hàng xóm , gia đình hay bên cũng có qua lại khá thân-Freen Sarocha Chankimha năm nay 24 tuổi đã ra trường công việc ổn định , tính cách có phần ôn nhu , nhẹ nhàng , ít nói . Gương mặt xinh đẹp , cuốn Patricia Armstrong cô năm nay vừa tròn 20 . Đang là sinh viên tính cách khá vui vẻ , lại có phần đáng yêu , nghịch ngợm . Nét đẹp tuổi đôi mươi trong trẻo , xinh xắn , đáng yêu vô cùng…

vợ hờ yêu của tổng giám đốc ân